Có người mỗi khi nhớ về quê nhà là sẽ nhớ ngay đến thời thơ ấu
ngây ngô với đầy những chiến tích tinh nghịch; cũng có người nhớ về những tháng
ngày cùng cực thiếu thốn chạy cơm từng bữa; xốc vác việc nhà cùng mẹ cha chăm
lo cho những đứa em; hay kỷ niệm nhớ về gắn liền với hình bóng quê nhà, là
những người thương yêu đang mỗi ngày trông ngóng bóng ta về hay là ký ức về
người mình hết mực thương yêu nay không còn nữa…
Trang một người bạn mình quen biết từ những ngày mới chân ướt chân
ráo vào Sài Gòn. .Bạn nói mỗi khi nhớ nhà, trong bạn lại lại nhớ mùi Bánh
Tráng Dừa Bình Định quê bạn, Bạn thèm ăn món Bánh Tráng Dừa Bình
Định nướng kinh khủng.
Bạn nói bạn là người Bình Định, sinh ra và lớn
lên ở Tam Quan, Hoài Nhơn, một xứ sở ven biển của Bình Định. Nơi đó người ta
trông rất nhiều dừa và làm Bánh Tráng Dừa Bình Định nhiều lắm.
Gần như nhà nào cũng có dừa, ít lắm cũng có vài cây rợp bóng đủ che
mát cả góc sân. Xa xa nơi đồng lúa xanh ngát là bạt ngàn những vườn dừa che
khuất những xóm làng lấp ló bên những rặng tre già ngày đêm xào xạc.
|
Hai
bên đường quốc lộ cũng có những cây dừa cao lớn, sùng sững đứng đó tự bao
giờ. Khắp xóm thôn bạn có rất nhiều nhà tráng Bánh Tráng Dừa Bình
Định. Các lò bánh luôn đỏ lửa từ tinh mơ đến trưa mới tạm nghỉ, chiều
đến họ lại bắt đầu công việc chuẩn bị cho ngày làm bánh hôm sau.
Nơi làng quê bạn ở đường làng quanh co, xóm
nối liền xóm, không ồn ào, không khói bụi. Đâu đó, mùi thơm
thoang thoảng từ lò bánh nhà bên theo không khí lan nhẹ sang nhà. Tiếng gà gáy
trưa hay tiếng heo kêu đòi ăn, tiếng bò, tiếng nghé...văng vẳng từ xóm trên,
xóm dưới vậy mà đi xa rồi lại thấy nhớ nhung.
Chạy quanh trong xóm trong thôn có những
khoảng sân rất rộng trắng ngà một màu là những vỉ Bánh Tráng
Dừa Bình Định mè trắng hay vỉ bánh đen đen một màu là Bánh Tráng
Dừa Bình Định mè đen xếp hàng đứng phơi mình dưới nắng, dựa trên những
giá đỡ, bằng tre hay dựa bên tường nhà, hay nằm “ngang phè sưởi nắng”.
|
Từ
sáng sớm, trong xóm đã dập dìu những vỉ bánh được người dân đội trên đầu từ
trong lò mang ra sân phơi cho kịp nắng rồi.
Người dân quê chân chất, vốn khốn khó trăm
bề, canh nắng, canh mưa chỉ mong nắng lớn cho mẻ bánh được thơm ngon trọn vẹn.
Bạn nói vào Nam đã nhiều nhiều năm, cũng có
dịp ăn qua nhiều loại bánh tráng của nhiều vùng miền, nhưng vẫn cảm thấy không
bánh ở đâu bằng Bánh Tráng Dừa Bình Định quê bạn. Bạn nói bạn
muốn đem hương vị quê nhà đến với mọi người khắp muôn phương. Uớc mơ ngày nào
đó không xa chiếc bánh mộc mạc ấy sẽ được nhiều người trên khắp mọi miền đất
nước biết đến và được nhân ra rộng rãi. Và mơ rằng một ngày không xa chiếc bánh
ấy có thể vươn xa và tự tin trên những gian hàng trên đất nước bạn giúp
người nông dân miệt mài ngày đêm gắn bó với bánh phấn khởi lao động và thoát
nghèo. Bạn nói tới đây, mình chợ nhớ ngay đến một câu hát của người nhạc
sỹ tài hoa Nguyễn Văn Đông:
“Mong sao nước Việt đời đời
Anh dũng oai hùng chen chân
thế giới… “
(Hải Ngoại Thương Ca)
Đơn giản chỉ là những kỷ niệm. Trong tim mình, những người con xa
quê luôn giữ cho mình hình bóng dù đẹp đẽ hay đau buồn thì đó vẫn luôn là ký ức
đáng nhớ của một thời xa vắng để tìm về mỗi khi muốn dừng lại đôi chút hay đi
chậm lại giữa dòng đời.
*Nguyễn Thị Ngọc Thy
0 nhận xét:
Đăng nhận xét